(Những người Phuc vụ ở trong Danh Sách)
(Những người Phuc vụ ở trong Danh Sách)
Từ sáng thế, Ðức Chúa Trời đã quy định người dân ở trong thành Siôn (thành giữ các kỳ lễ trọng thể của Ðức Chúa Trời) là người dân của Ðức Chúa Trời (Êsai 51:16). Ngài chiếu sự sáng lẽ thật của sự sống cho những người dâng tế lễ lên Ngài với lòng vâng phục và cảm tạ (Thi Thiên 50:1-5), và định cho những người đó nhận được sự cứu rỗi (Thi Thiên 50:22-23).
Ðức Chúa Trời – Ðấng muốn sự cứu rỗi ra từ Siôn, đích thân vững lập Siôn (Thi Thiên 87:5), và lấy Siôn làm thành lũy nương náu (Giêrêmi 4:5). Và chính trong Siôn này, Ngài làm Vua của chúng ta, tha tội và cứu rỗi chúng ta để hầu cho chúng ta được hưởng sự vui mừng và vinh hiển đời đời bởi phước lành sự sống đời đời. Há có sự phước lành nào lớn hơn điều này nữa chăng?
Người rao truyền tin tức Siôn (Tin Lành của sự cứu rỗi) sẽ được nhận phần thưởng là mão triều thiên của tình yêu thương đặc biệt của Ðức Chúa Trời (Êsai 40:9-11). Ðức Chúa Trời khen ngợi việc làm của những người ấy rằng “Những bàn chân kẻ rao truyền Tin Lành là tốt đẹp biết bao!” Ngài cũng khen ngợi sự liên hiệp của anh em trong Siôn rằng “Kìa, anh em ăn ở hòa thuận nhau thật tốt đẹp thay!” (Thi Thiên 133:1). Ðức Chúa Trời an ủi những người dân buồn rầu vì cớ lễ trọng thể bằng sự cứu rỗi, yêu thương họ bằng lòng vui mừng, và ban cho họ danh tiếng và vinh hiển giữa thế gian. Chúng ta nỡ nào mà không cảm tạ lên Ðức Chúa Trời – Ðấng ban cho phước lành như thế (II Têsalônica 2:12-14)!
Đã là người tin vào Ðức Chúa Trời thì chắc đều đã từng nghe về cái tên “Siôn”. Tuy nhiên, thật ra thì không dễ dàng tìm ra người biết rõ ràng về Siôn. Anh chị em có biết Siôn là nơi thế nào không? Và khi người ta hỏi anh chị em rằng “Những người dân ở Siôn được nhận lãnh phước lành gì?” thì anh chị em có thể trả lời đúng theo những điều Ðức Chúa Trời đã dạy dỗ được không? Mỗi khi hỏi về lời của Ðức Chúa Trời thì chúng ta dễ thấy rằng hầu như mọi người đều giả vờ như mình biết về lời của Ngài, nhưng thực chất họ không biết mà trả lời theo sự suy xét và tri thức thông thường của họ một cách hợp lý hóa. Hiện tượng này là hậu quả của việc họ không biết ý muốn của Ðức Chúa Trời, do họ nhận sự dạy dỗ bởi giáo lý mà loài người làm ra, chứ không được nhận lời lẽ thật của Ðức Chúa Trời.
Bây giờ, cuộc sống đức tin của anh chị em ra sao? Anh chị em có đang vâng theo lời của Ðức Chúa Trời không? Nếu có, thì ấy là gì? Ấy có phải là thờ phượng Chủ nhật hay thờ phượng Thứ tư, hay cầu nguyện thức đêm Thứ sáu, hay Nôen, hay lễ cảm tạ, hay lễ mạch nha, hay tuần lễ trẻ em? Hết thảy điều đó là sự dạy dỗ của ai? Trong Kinh Thánh không có sự dạy dỗ như vậy. Hết thảy các lễ đó được lập ra bởi loài người. Giữ lễ được lập ra bởi loài người thì không những bị Đức Chúa Trời ghét, mà còn không được nhận bất cứ phước lành nào cả. Đối với người ấy, chỉ còn lại sự phán xét rủa sả bởi cơn thạnh nộ của Đức Chúa Trời mà thôi (Êsai 1:14, Galati 1:6, Khải Huyền 22:18).
Ðó là một vấn đề rất nghiêm trọng và cũng rất quan trọng. Ðể hiểu biết lời của Ðức Chúa Trời, chúng ta phải bỏ đi suy nghĩ riêng của mình mà nhận lãnh lời của Ðức Chúa Trời một cách khiêm nhường. Thật là may mắn thay cho những người dân Siôn được lựa chọn. Ðức Chúa Trời hứa rằng duy chỉ những người dân Siôn mới được nhận phước lành sự tha tội và sự sống đời đời bởi giao ước ân điển và yêu thương. Thật đáng vui mừng và cảm tạ biết bao! Vậy thì, chúng ta hãy học một vài nội dung cơ bản về Siôn, nơi được hứa ban cho phước lành của Đức Chúa Trời.
Sứ đồ Giăng xem thấy và ghi chép về sự vinh hiển của Siôn rằng 144.000 thánh đồ, tức là những người sẽ được cứu vào ngày cuối cùng, sẽ nhóm lại tại Siôn này. Nghĩa là, người được cứu rỗi vào thời đại này thì phải ở lại Siôn, tức là ở lại trong lẽ thật giữ các kỳ lễ trọng thể.
Khải Huyền 14:1-3 “Tôi nhìn xem, thấy Chiên Con đứng trên núi Siôn, và với Ngài có mười bốn vạn bốn ngàn người đều có danh Chiên Con và danh Cha Chiên Con ghi trên trán mình. Tôi nghe một tiếng từ trên trời xuống… Chúng hát một bài ca mới trước ngôi, trước bốn con sinh vật và các trưởng lão. Không ai học được bài ca đó, họa chăng chỉ có mười bốn vạn bốn ngàn người đã được chuộc khỏi đất mà thôi.”
Siôn chính là Hội Thánh giữ các kỳ lễ trọng thể. Cho nên, 144.000 người đã được chuộc khỏi đất phải là một trong số những người giữ các kỳ lễ trọng thể, hát bài ca mới, và được đóng ấn của sự cứu rỗi trên trán nhờ đó được đi vào Nước Thiên Ðàng vĩnh cửu. Trong số rất nhiều người như cát bờ biển trên thế gian này, chúng ta đặc biệt được Ðức Chúa Trời lựa chọn, Ngài ban lời hứa cho chúng ta được đi vào Nước Thiên Ðàng trên trời. Hãy giữ trong lòng lời hứa này và chúng ta cùng đi vào Nước Thiên Ðàng đã được để dành cho chúng ta.
Ðức Chúa Trời là Vua của Siôn, bởi vì người dân của Ngài ở Siôn. Ðến kỳ cứu rỗi thì người dân của Ðức Chúa Trời vừa đi vừa khóc, tìm kiếm đường đi đến Siôn và trở về Siôn, rồi được liên hiệp với lời Ðức Chúa Trời, được Ðức Chúa Trời dạy dỗ, và tìm kiếm được đường sự sống. 2000 năm trước, Siôn – đô thành lẽ thật của Ðức Chúa Trời (Hêbơrơ 12:22) được Ðức Chúa Jêsus lập ra bởi các kỳ lễ trọng thể của giao ước mới; tuy nhiên, trải qua thời đại tối tăm tôn giáo, ma quỉ Satan đã phá hủy cách dâng của lễ (thờ phượng) lễ trọng thể của Ðức Chúa Trời (Ðaniên 7:23, 25, 8:9-12).
Dầu vậy, đến thời đại cuối cùng, thì Ðức Thánh Linh – Ðức Chúa Trời lập lại thành Siôn lẽ thật, đến và dựng lại thành Siôn, và giăng ra sự nghiệp cứu chuộc cuối cùng để tìm kiếm lại người dân của thành Siôn (Xachari 8:3, Amốt 9:11, Hêbơrơ 9:27, Khải Huyền 7:1-4), và sự cuối cùng sẽ đến. Hỡi các anh em chị em tại Siôn, thật mong anh chị em được Ðức Chúa Trời – Ðấng luôn luôn ở cùng chúng ta tại Siôn, ban phước dư dật!
“Siôn” là tên của một đồi nằm ở khu vực phía Tây Nam Giêrusalem – thành phố trung tâm xứ Canaan. Thành Siôn này vốn là nơi định cư của người “Giêbusít”. Nhưng đến thời đại vua Ðavít, sau khi lên ngôi, vua chinh phục thành Siôn này và thành thuộc vào lãnh thổ Ysơraên. Vua Ðavít xây dựng thành lũy xung quanh nơi ấy và đặt tên là “thành Ðavít” hay là “thành Siôn” (II Samuên 5:3). Ðến thời đại vua Salômôn, vua dựng nên đền thánh Giêrusalem trong thành Siôn và hầu việc Ðức Chúa Trời trong đó.
Trong đền thánh Giêrusalem, nơi mà Ðức Chúa Trời lấy làm nơi ngự, người ta thờ lạy Ðức Chúa Trời bởi các tế lễ của kỳ lễ trọng thể của Ngài, và bởi tế lễ ấy mà sự phước lành của Ðức Chúa Trời được bảo đảm cho người dân của Ðức Chúa Trời. Trong các kỳ kễ trọng thể có ngày Sabát, Lễ Vượt Qua, Lễ Bánh Không Men, Lễ Trái Ðầu Mùa, Lễ Bảy Tuần Lễ, Lễ Kèn Thổi, Ðại Lễ Chuộc Tội, Lễ Lều Tạm; ngoài những lễ trọng thể định kỳ ấy ra, còn những lễ hằng hiến – lễ dâng hằng ngày, và những lễ không nhất định khác cũng được cử hành trong đền thánh nữa. Vậy, từ lúc đó, người dân Ysơraên (người dân được Ðức Chúa Trời lựa chọn) mà giữ lễ trọng thể của Ðức Chúa Trời theo luật pháp ấy, được gọi là “Siôn” hay “người dân Siôn”. Thành Siôn theo nghĩa đen – nghĩa bề ngoài, nghĩa phần xác, là khu vực có đền thánh Giêrusalem được dựng nên; nhưng theo nghĩa bóng – nghĩa bề trong, nghĩa phần linh hồn, thì Siôn là nơi người dân hầu việc Ðức Chúa Trời bởi tế lễ các kỳ lễ trọng thể của Ngài, và nhờ đó được cứu rỗi, là Hội Thánh Lẽ Thật giữ gìn các kỳ lễ trọng thể của Ðức Chúa Trời (Êsai 33:20-24).